Cộng Sản đang diệt tôn giáo ở Việt Nam

NGÔ NHÂN DỤNG

 

Sau ngày 15 Tháng Mười Một năm nay, nếu một người Việt Nam viết điện thư (e-mail) cho cho bà mẹ đang bị bệnh nặng mà viết thêm một câu rằng “Con nguyện cầu Tam Bảo phù hộ độ trì cho mẹ chóng lành bệnh,” thì người hiếu tử đó có thể bị bỏ tù. Nếu người con không viết Tam Bảo mà nhắc đến Thượng Ðế, hoặc Chúa Giêsu, Ðức Allah, hoặc Trời Phật, vân vân thì cũng có thể bị bắt. Vì Pháp Lệnh Tôn Giáo của chế độ cộng sản ở Việt Nam cấm việc dùng Internet để truyền đạo. Mà chỉ cần viết một câu như trên cũng có thể bị coi là đang “truyền đạo” rồi! Từ ngày 15 Tháng Mười Một tới, cái gọi là Pháp Lệnh Tôn Giáo mà quốc hội cộng sản mới thông qua trong Tháng Sáu sẽ được thi hành. Những trang lưới web của Tòa Tổng Giám Mục Sài Gòn, của Trúc Lâm Thiền Viện trên Lâm Ðồng, Ðuốc Từ Bi của Phật Giáo Hòa Hảo, trang nhà của Làng Mai bên Pháp chắc chắn sẽ bị coi là bất hợp pháp! Chính ông Nguyễn Văn An - Chủ Tịch Quốc Hội, giải thích rõ như thế.

Ngay cả việc “truyền đạo tại nhà” cũng bị cấm, nghĩa là nếu một vị sư đến nhà làm lễ cầu siêu rồi đứng giảng một bài pháp thoại khuyên người ta ăn ở có phước đức cũng có thể bị coi là truyền đạo, tức là phạm pháp! Bà con đến thăm nhau mà bàn đến tín ngưỡng, cha mẹ dạy con nói đến đức tin cũng có thể coi là phạm luật! Pháp lệnh quái thai này sẽ gây hậu quả là mọi người không còn được nói chuyện tôn giáo, tín ngưỡng với nhau nữa, nếu không đến đền, miếu, nhà thờ hay chùa chiền. Từ thời các vua chúa cấm đạo ở Việt Nam, chưa có chế độ nào lại ngăn cấm tôn giáo một cách triệt để, khủng khiếp như vậy.

 

Pháp Lệnh Tôn Giáo của nhà nước cộng sản còn dùng luật đất đai, nhà cửa như một thứ còng số tám buộc sẵn cổ chân, cổ tay của các tôn giáo. Cộng Sản không chấp nhận cho tư nhân làm chủ đất đai, tất cả thuộc quyền quản lý của nhà nước. Pháp Lệnh Tôn Giáo đòi hỏi “khi thay đồi mục đích sử dụng các công trình thuộc cơ sở tín ngưỡng, tôn giáo phải có sự chấp nhận của Ủy Ban Nhân Dân cấp tỉnh (hay cấp huyện.)” Như vậy nếu một ngôi chùa cho phép các em thuộc gia đình Phật tử tới cắm lều, nấu cơm ăn, rồi ca hát, đấu bóng bàn, là có thể bị coi là phạm luật. Vì bất cứ lúc nào công an cộng sản cũng có thể buộc tội rằng việc ca hát, đấu bóng không thuộc phạm vi tín ngưỡng! Nếu nhà chùa hay nhà thờ phát thực phẩm, quần áo, tặng học bổng cho các học sinh nghèo thì sao? Mỗi lần muốn làm việc thiện, các ni cô trụ trì hay ông cha xứ cũng phải xin phép “thay đổi mục đích” của việc sử dụng đất đai, nếu không có thể bị đóng cửa! Nếu nhà chùa ấn tống kinh sách mà nhận tiền cúng dường, rồi không biết “thông cảm” với công an khu vực thì chắc tội còn nặng hơn nữa! Tóm lại, Ðảng Cộng Sản chỉ cho phép các tổ chức tôn giáo gõ mõ, tụng kinh, ngoài ra không được làm gì khác! Vì làm bất cứ việc gì cũng có thể bị công an cảnh cáo là vi phạm luật!

 

Tại sao Ðảng Cộng Sản Việt Nam bỗng dưng đem thêm một gông cùm treo lên đầu, lên cổ các tôn giáo như vậy? Nói xa, là vì họ sợ. Nguyên nhân gần, là họ đã học tập theo Cộng Sản Trung Quốc, sau khi Bắc Kinh đã làm luật đặt môn phái Pháp Luân Công ra ngoài vòng pháp luật. Pháp Luân Ðại Pháp lúc đầu được chế độ Cộng Sản Trung Hoa dung dưỡng, có khi còn khuyến khích vì đó là một môn khí công hoàn toàn phi chính trị và vô hại. Nhưng Ðảng Cộng Sản chợt tỉnh ngộ, lo lắng tìm cách giết chết môn phái này sau khi một chục ngàn người đến vây quanh Trung Nam Hải, gần Cấm Thành. Ðó là nơi quy tụ biệt thự của các lãnh tụ cộng sản. Các người biểu tình chỉ tới đó để xin chế độ hãy ngưng bôi nhọ các đồng môn ở thành phố Thiên Tân đang bị báo, đài của Ðảng Cộng Sản bêu xấu là mê tín. Bình thường ra, các lãnh tụ cộng sản có thể chấp nhận lời thỉnh cầu đó, điều đình cho ổn thỏa. Nhưng điều làm họ sợ hãi là không biết vì sao hàng chục ngàn người có thể liên lạc với nhau, hẹn hò nhau, tới cùng một địa điểm, ngồi thiền im lặng cả một ngày, mà hệ thống công an cảnh sát không hề biết trước, không thể ngăn cản được. Công an mật vụ cũng không hề có hồ sơ về một người nào trong số những người chủ mưu tổ chức. Ðảng Cộng Sản kinh hoàng, vì trong nước Trung Hoa họ là hội kín duy nhất, tổ chức bí mật duy nhất hoạt động. Họ không thể chấp nhận có một tổ chức bí mật thứ hai, với số hội viên đông hơn cả số đảng viên cộng sản, và lại dùng phương tiện truyền thông tân tiến như Internet! Vì thế, Cộng Sản Trung Quốc đã tìm cách giết chết phong trào Pháp Luân Ðại Pháp.

 

Cộng Sản Việt Nam đã học bài học đó cho nên làm ra Pháp Lệnh Tôn Giáo để ngăn ngừa mối nguy tương tự và mới nhấn mạnh đến việc cấm truyền đạo trên Internet! Cộng Sản sợ tôn giáo nhất, vì niềm tin có thể thúc đẩy con người hy sinh, không sợ tù đày, không sợ áp bức, không sợ chết. Ngay từ khi cộng sản chiếm miền Nam, họ đã triệt hạ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất, đến nay vẫn tiếp tục, vì đó là một tổ chức tôn giáo độc lập mà các cán bộ không thể kiểm soát được. Nhưng từ năm 1945, khi cộng sản mới nắm chính quyền ở miền Nam, họ đã tìm cách loại trừ ảnh hưởng của các đạo Cao Ðài, Hòa Hảo, cũng vì họ sợ tất cả các tôn giáo.

 

Trong quá trình sụp đổ của chế độ cộng sản ở Ðông Âu, Thiên Chúa Giáo đã góp phần thúc đẩy, bắt đầu bằng sự đầu hàng của Ðảng Cộng Sản Ba Lan. Phong trào công nhân Solidarnosc vùng lên ở các xưởng đóng tàu thủy ở Gdansk được nhiều vị trong Giáo Hội Công Giáo hỗ trợ, biến thành một phong trào toàn quốc. Cuối năm 1981, Cộng Sản Ba Lan giải tán công đoàn tự lập này và thiết quân luật. Bốn năm sau, họ còn tìm bắt cóc và thủ tiêu một cán bộ công đoàn là Linh Mục Jerzy Popieluszko, vì ông tiếp tục tổ chức mỗi tháng một buổi Thánh Lễ cho quê hương ở họ đạo St. Stanislaw, ngày càng đông người tới tham dự. Ba sĩ quan công an cộng sản đã bắt cóc Linh Mục Popieluszko, nhưng người tài xế chiếc xe ông đi đã nhảy qua cửa sổ xe công an trốn thoát. Mấy ngày sau thì người ta thấy xác Linh Mục Popieluszko trên dòng sông Vistula. Vì người tài xế bạn ông còn sống nên tin tức được truyền đi làm dân Ba Lan phẫn nộ, cuối cùng chế độ cộng sản phải đưa ba sĩ quan công an và một đại tá chỉ huy họ ra tòa, kết án tù. Phải tới 5 năm sau, khi chế độ cộng sản chịu thua, mời Công Ðoàn Ðoàn Kết Solidarnosc ra lập chính phủ, bấy giờ những viên tướng trùm công an và trùm mật vụ mới bị đem ra tòa xét xử về vụ ám sát, thủ tiêu này. Ở Việt Nam, ông Bẩy Trấn đã thú nhận đã tàn sát các tín đồ Cao Ðài ngay từ khi cuộc kháng chiến chống Pháp bắt đầu. Nhưng không biết bao giờ những tay chủ mưu như Trần Văn Giàu mới được đem ra trước tòa án để hỏi về những vụ ám hại các thủ lãnh chính trị và tôn giáo, như Ðức Thầy Huỳnh giáo chủ. Có ngày lịch sử sẽ đem các tội ác đàn áp tôn giáo đó ra xử.

 

Nhưng bây giờ Ðảng Cộng Sản Việt Nam lại làm ra một pháp lệnh để ngăn cấm các hoạt động tôn giáo, tín ngưỡng. Không một quốc gia nào trên thế giới lại dùng pháp luật để quy định ngặt nghèo các sinh hoạt tôn giáo như cấm nói chuyện đạo tại nhà riêng hay cấm truyền bá tín ngưỡng trên Internet! Ðây là một vấn đề mà các cộng đồng Việt Nam ở khắp thế giới phải lên tiếng và nêu lên cái pháp lệnh quái thai trên, yêu cầu quốc hội và chính phủ các nước văn minh hãy phản đối và tẩy chay chính quyền Cộng Sản Việt Nam nếu họ tiếp tục con đường dùng luật lệ để ngăn cấm tự do tín ngưỡng.

 

Nhưng việc ngăn cấm tự do tín ngưỡng rồi thế nào cũng sẽ thất bại. Cộng Sản Trung Quốc tìm mọi cách kiểm soát các mạng lưới và thông tin trên Internet, nhưng ngay bây giờ các nhóm Pháp Luân Công vẫn tiếp tục liên lạc với nhau, trên khắp thế giới cũng như ở trong nước Trung Hoa. Bắc Kinh dùng các thứ pháp lệnh cũng không ngăn cản được đà phát triển của các mạng lưới thông tin. Số người dùng Internet ở Trung Quốc đã tăng hơn gấp đôi trong năm 2003 và sẽ tăng gấp rưỡi trong năm nay. Số lượng người dùng sẽ quá đông không thể nào kiểm soát được. Ðảng Cộng Sản có ra lệnh kiểm soát tất cả các thông điệp và e-mail có những chữ, chẳng hạn, Pháp Luân, thì các môn đồ Pháp Luân Ðại Pháp sẽ thay thế các chữ đó bằng những mật mã để lọt khỏi vòng kiểm duyệt! Mặt khác, một quốc gia muốn tiến bộ bây giờ không thể nào ngăn cản đà phát triển của mạng lưới Internet. Bên Ấn Ðộ, mạng lưới đã mang lại những tiến bộ không ngờ về thương mại cũng như y tế. Có những nhà nông Ấn Ðộ bây giờ có thể đi ra đầu làng coi giá lúa bán ở thị trường trên tỉnh, nhờ mạng lưới thông tin trên Internet. Có những bệnh nhân ở một trạm y tế miền quê được các bác sĩ chuyên khoa trên thành phố chẩn bệnh nhờ các hồ sơ, hình ảnh được chuyển qua Internet! Hệ thống siêu xa lộ thông tin càng phát triển thì tất cả mọi người dân trong nước được hưởng lợi. Trung Quốc cũng như Việt Nam không thể đặt hàng rào ngăn cản sự phát triển này, mà giới chuyên gia, trí thức cho đến người dân thường sẽ không cho phép một chế độ độc quyền kinh tế và chính trị tiếp tục ngăn cản sự tiến bộ của toàn dân như vậy mãi.

 

Nếu Pháp Lệnh Tôn Giáo của Ðảng Cộng Sản được thi hành như họ dự trù thì một hậu quả là các sinh hoạt tôn giáo, tín ngưỡng ở Việt Nam sẽ bị bóp nghẹt. Họ càng cố thi hành pháp lệnh đó thì càng phải kiểm soát hệ thống thông tin trên mạng lưới chặt chẽ hơn, khiến cho kinh tế và xã hội không thể phát triển được. Cho nên, đúng như lời kêu gọi của Ðức Hồng Y Phạm Minh Mẫn, nếu Ðảng Cộng Sản Việt Nam khôn ngoan thì hãy ngưng ngay việc thi hành Pháp Lệnh Tôn Giáo hủ lậu, phản văn minh, phản tiến bộ của họ.

 

Người Việt Online

06.7.2004

 

 

 

Trở lại trang chính


Mạng Lưới Nhân Quyền Việt Nam

[Trang nhà] [Về MLNQ] [Luật Nhân Quyềnn] [Tài liệu] [Tin nhân quyền] [Diễn đàn] [Tham gia] [Tải xuống] [Liên kết]